Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

DĨ VÃNG




Em đừng buồn, đừng khóc những hôm qua
Ai đang sống không một lần trả giá
Cho giấc mơ, cho bước đường vội vã
Cho đổi trao, cho thật giả mơ hồ?

Em đừng lo...Cuộc đời cũng mơ hồ
Như chính em trước biển trời mạt lối
Em mặc nhiên hóa thân đầy tội lỗi?
Rồi dày vò sám hối kiểu lưu dân?

Em biến mình...thành một kẻ lưu dân?
Trong tâm thức...xóa dần luôn tên tuổi
Những nỗi đau...quá khứ và nông nổi
Em là ai...giữa trôi nổi phận người?

Em ngây ngô...định nghĩa cả "phận người"
Và đóng ngoặc giải thích bằng gạt dối
Mượn vô vi...chiếu hiển vi soi rọi
Có nhận về...hình bóng của vô vi?

Em nhìn đi...Thế giới là vô vi
Và hư cảnh đã bao giờ là thực?
Chiếc lá rơi...méo cong mà oằn ngực
Tự khi nào...ta bỏ trực con tim

Tìm về với yên bình chân như...
Thầm cười?

Bình luận Facebook

Bình luận Blogspot

Không có nhận xét nào: