Đã 3 năm rồi...Tôi mãi không quên...hình ảnh em vui đùa, chạy nhảy dưới gốc cây si .Em là một cô bé vô tư, hồn nhiên và hay mơ mộng. Tôi quen em trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Cả 2 đều là những bệnh nhân cứng đầu. Tôi bị gãy chân, bác sĩ nói tôi khó mà hồi phục. Buồn, nên tôi thường đi đến gốc cây si, cổng sau bệnh viện để trốn tránh người thân.
Cứ tưởng nơi ấy chỉ có mình, nào ngờ đâu ra xuất hiện một cô bé. Em như cây hoa tím di động, từ trên xuống dưới, mũ, áo, váy, giày đều tím cả...Em quay sang nhìn tôi: "chị ơi, em muốn đi thử xe của chị, bác sĩ nói rồi, em sẽ ngồi trên xe ấy..em..em muốn biết trước cảm giác thế nào...chị nói em biết đi!". Tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì tay chân em lành lặn, đâu bị tai nạn hay khuyết tật gì mà bác sĩ cô bé lại nói như thế...Nhưng rồi em đã nhanh chóng cắt dòng suy nghĩ của tôi bằng một quả bóng màu. Tôi chụp được bóng và chơi với em rất vui. Tuy nhiên, hình như em không được linh hoạt lắm, dù tôi ngồi xe lăn nhưng vẫn bắt bóng chuẩn hơn, ngược lại, em thì liên tục để bóng va vào đầu.
Em cùng tôi vẽ hình trên cát, vẽ tên và ước mơ. Em muốn trở thành một họa sĩ. Nét vẽ của em nhìn ngây ngô nhưng vô cùng khó hiểu: Em vẽ tôi có thể đứng lên mà không phải ngồi xe lăn nữa.....lạ một điều là người ngồi trên xe giờ là em, còn tôi, đẩy xe đưa em đi thăm đồi hoa bằng lăng, nơi mà mẹ em rất thích - Em bảo tôi thế!
Tôi đã hỏi sao em lại muốn đến đó và rồi cô bé trả lời: "sau này đó sẽ là nhà của em, mẹ em đang đợi em ở đấy..". Chúng tôi cùng viết những ước nguyện rồi đem chôn dưới gốc cây si. Tôi đoán em muốn được đến đồi hoa bằng lăng. Còn ước nguyện đơn giản của tôi dĩ nhiên là cái chân mau chóng bình phục!
Bọn tôi chia tay ngày hôm ấy và không còn gặp lại. Nhờ tin vào sự linh thiêng của cây si, tôi cố tâm tập luyện và dần hồi phục. Tôi lấy làm vui mừng lắm và muốn gặp lại cô bé để báo tin! Tôi chạy ngay đến phòng em. Thế nhưng...chiếc giường trống...có một người đàn ông trung niên đăm chiêu nhìn vào bộ đồ màu tím cùng các vật dụng liên quan...,ôm mặt khóc...Tôi thấy những thứ này rất quen..Phải chăng là...Tôi không muốn nói ra...nhưng...có gì đó dâng trào và nghẹn ngào trong cuống họng...Vâng..cô bé đáng yêu đó đã ra đi...
Em bị bệnh thoái hóa tiểu não nên tay chân không được linh hoạt. Và đó cũng là lý do vì sao em bảo sẽ phải ngồi xe lăn...Nhưng... Dường như em chưa kịp biết được cái cảm giác ấy thì đã phải rời xa cõi đời này...nơi mà em hy vọng, hoài bảo thực hiện rất nhiều ước mơ...Có lẽ chúng được vẽ trên cát nên mau chóng bị gió cuốn đi rồi rơi vào quên lãng chăng ? Hay cuộc đời vốn vô tình và hờ hững như thế???
Tôi trở lại gốc cây si và đào lên 2 hủ ước nguyện. Chúng vẫn nguyên vẹn. Cảnh vật vẫn như xưa nhưng em không còn? Tôi rưng rưng nước mắt khi đọc lên những nét chữ tròn trịa của em: "Mong cho chân của chị tốt bụng sẽ mau chóng lành!!!". Cô bé đã dành ước nguyện cuối cùng của mình cho tôi..còn tôi thì.................
Giờ đây tôi đang ngồi ở đồi hoa bằng lăng...nơi phần mộ em được xây khang trang bên cạnh mẹ mình. Trong hình em cười thật tươi... Tôi không biết đã thực hiện được ước mơ năm xưa em vẽ trên cát chưa?...nhưng thật tâm, trong lòng tôi chỉ muốn biết: "Ở NƠI ẤY...EM CÓ BÌNH YÊN??". Tôi nghe trong gió tiếng em cười: "Chị ơi..bắt bóng này..chúng ta cùng vẽ nhé...".Tất cả vang vọng trong không trung rồi dường như tắt quãng đến vô cùng...Một cơn mưa nhẹ trút xuống và rồi cuốn trôi bao kỉ niệm... Tạm biệt em nhé - HOA BẰNG LĂNG....
Yên Bình Lữ Khách
P/s: một câu chuyện mình viết đã lâu..lấy ý tưởng sau khi xem bộ phim"Một lít nước mắt" của Nhật...mình chỉ mong nhắn gửi vài điều gọi là dư vị của cuộc sống đến tất cả chúng ta...hãy sống chậm lại...nghĩ khác đi và trân trọng hiện tại....