Có lẽ Sài Gòn đã sắt se đông
Áo rách mong manh...ủ khi nào cho ấm?
Chiếc lá đâu rơi...rát thêm bờ vai nhỏ ?
Thi thoảng chân người...vội bước xa xăm!
Em vẫn âm thầm...bạn với đơn côi
Nhặt chút thương yêu của dư thừa nhân ái
Miếng cơm nguội kia quán ai vừa vung vãi?
Có đủ no lòng không hỡi em ơi?
Sao vẫn chưa về...thôi những chơi vơi?
Lạc gót tha hương giữa bao miền quên nhớ?
Ký ức mẹ cha...cũng trôi vào hư huyễn
Dẫu biết đau buồn...nhưng đã hai nơi!
Phố xá đang mừng Thiên Chúa ba ngôi
Lấp lánh góc đêm...thắp giăng đèn đa sắc
Chuẩn bị nha em...giáng sinh chờ em đó
Hát tặng riêng mình...bài Thánh ca vui
Có lẽ Sài Gòn đã trót vô tâm
Nhưng hãy cứ tin...trái ngang làm em giỏi
Bóng tối qua đi...ánh quang dần le lói
Cố giữ nụ cười luôn ở trên môi!
Không có nhận xét nào: