Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

NƠI ẤY CÓ MỘT KHOẢNG TRỐNG



Một buổi chiều mùa hạ tôi về thăm trường cũ. Trường xưa đã được tu sửa lại và xây mới nhìn khang trang hơn. Nhưng bác hai già bảo vệ giờ không còn ngồi đây nữa, mà thay vào đó là một anh thanh niên trẻ nhìn tôi bằng cái nhìn xa lạ. Cái trống trường cũng mất dạng mất tăm. Chỉ còn lão phượng già là vẫn còn ung dung đứng giữa sân trường qua bao mùa mưa nắng. Hàng ghế đá phủ đầy lá me bay chợt vang lên tiếng ai đó cười đùa trong vô tận.
Tôi tiếp tục lê từng bước chậm rãi, đi qua dãy văn phòng, phòng giám thị, giáo viên, hiệu trưởng, rồi đi về phía cầu thang và dọc theo hành lang để về thăm lớp cũ. Cảnh vật xung quanh dường như đều thay đổi. Tôi thấy trong lòng có chút hụt hẩng và buồn vô hạn. Thời gian bỗng nhiên đóng băng. Và rồi bao nhiêu kí ức chợt ùa về trong tâm trí.
Cô Nga chủ nhiệm đang ngồi cặm cụi chấm bài. Thi thoảng cái mái lưa thưa vài sợi tóc bạc chợt bay bay vì một cơn gió thổi. Đối diện bàn giáo viên là thằng Bảo Lùn - chuyên gia quay bài. Kế bên là thằng Quân đầu quắn đồng bọn. Ở cuối dãy là con Trang Heo - vua ăn vụng. Trong hộc bàn nó lúc nào cũng có đồ ăn. Không bánh trán thì cũng là trái cây (me, xoài, mận, ổi,…). Đầu dãy giữa là thằng Duy Cò hay đánh rấm. Bên dãy cửa ra vào là xóm nhà lá của con Ngọc bà Tám….Từng khuôn mặt của từng thành viên, tên gì, đặc điểm ra sao, đều hiện lên trước mắt. Tôi đưa ánh nhìn về phía gần cuối dãy, sát cửa sổ, bàn thứ năm, vốn là chỗ của tôi và người đó. Vẫn là ánh mắt đầy ấm áp và nụ cười rạng rỡ, vẫn chiếc mũ len màu trắng đội trên đầu: “Xin chào PASSWORD, sao lâu rồi không về thăm MẬT MÃ CÔ ĐƠN? Cậu quên mình rồi à?”. Tôi đưa tay đón lấy nhưng cậu ấy đã tan biến mất…Tôi nghe tim mình đau nhói và thắt lại đến tận cùng. Nó mãi là một kỷ niệm buồn không bao giờ phai nhạt…
Cậu ấy tên Kiên. Một cậu bạn ít nói và sống cô lập. Kiên có khuôn mặt khá điển trai, con nhà giàu, học giỏi, nhưng đặc biệt rất hay ốm và nghỉ học. Mỗi lần Kiên nghỉ đều phải mấy tuần, thậm chí là cả tháng. Trong lớp Kiên không chơi với ai, cũng không ai hiểu nổi cậu ấy nên bọn con gái đặt cho cái biệt danh là MẬT MÃ CÔ ĐƠN. Sở dĩ tôi quen cậu ấy là vì đơn giản tôi ngồi cạnh cậu ta. Tuy nhiên, đối với tôi cậu ta vẫn luôn rất tiết kiệm lời nói. Chỉ khi cần bàn đến việc học thì 2 đứa mới có chủ đề giao tiếp. Dù Kiên ít nói với tôi hơn tất cả trong lớp,nhưng bù lại,sự quan tâm của cậu ấy lại nhiều hơn bất cứ ai. Có 1 lần tôi học võ bị gãy chân, phải vào nằm viện. Điều ngạc nhiên là chỉ mỗi Kiên thường xuyên lui tới động viên và đưa tôi đi dạo vào thời gian rãnh. Tôi đã hỏi cậu ấy 1câu: “tại sao lúc nào cũng đội mũ?”. Cậu ta trả lời: “đừng hỏi vô ích, nếu mình trả lời thì sẽ không còn là MẬT MÃ CÔ ĐƠN nữa đâu!”. Tôi cảm thấy thất vọng vì cho rằng cậu ấy vẫn chưa thực sự xem tôi là bạn nên gắt gỏng: “không nói thì tại sao ngày nào cũng đến đây làm gì?”. Kiên không hề nao núng, mỉm cười và đáp: “tại vì cậu là PASSWORD!”. Tôi không hiểu và cũng chẳng muốn giải đáp thắc mắc nữa làm gì vì việc đó chả khác nào giã tràng se cát biển Đông. Thời gian dần trôi,chân tôi bình phục. Ngày đầu tiên đi học trở lại, tôi những tưởng sẽ vào khoe với cậu ấy nhưng Kiên nghỉ học. Tôi thấy tụi trong lớp bàn tán xì xào, chỉ trỏ tôi,và nghe loáng thoáng tên Kiên. Cô chủ nhiệm vào ổn định và thông báo một tin mà tôi ước gì hôm đó mình đừng đi học để không bao giờ nghe. Kiên bị ung thư giai đoạn cuối, hiện giờ đang cấp cứu. Cả ngày hôm ấy, tôi như người mất hồn, ai nói không nghe, kêu không thấy, làm việc gì cũng chẳng ra sao. Chỉ mong tan học để vào viện thăm Kiên. Tôi mãi không quên cái ngày định mệnh ấy. Tôi vừa vào thì cũng là lúc bác sĩ phẫu thuật cho Kiên bước ra. Ông ấy lắc đầu và mẹ Kiên xỉu ngay lập tức. Tôi cũng khụy theo vì đôi chân không còn chút sức lực nào nữa.Kiên đã ra đi như thế. Sau này tôi nhận được từ gia đình Kiên 1 lá thư mà cậu ấy đã viết sẵn cho tôi. Trong thư, Kiên nói sợ tôi biết thì sẽ xa lánh, nhưng tôi là người duy nhất khiến cậu ấy vui và có thể mỉm cười dù luôn đau đớn vì bệnh tật.Vậy nên tôi chính là PASSWORD. Nguyện ước cuối cùng của Kiên là mong tôi hãy giữ mãi những kỷ niệm về cậu ấy và đừng bao giờ quên MẬT MÃ CÔ ĐƠN. Tôi thấy mình có lỗi, ân hận vì sự vô tâm đến mức vô tình. Tôi vào lớp nhìn vào chỗ của Kiên thì chỉ biết bật khóc. Cảm giác nghẹn ngào không sao tả được.
Rồi liều thuốc thời gian cũng giúp tôi chữa lành vết thương lòng. Tôi đã nguôi ngoai và dần quen với cuộc sống không còn Kiên bên cạnh. Tôi có thể dậy sớm đi học đúng giờ mà không cần cái đồng hồ báo thức tên MẬT MÃ CÔ ĐƠN. Cái điện thoại lúc đó dường như không còn hiện hữu. Lớp tôi sĩ số chẵn nên mất đi Kiên, tôi phải ngồi 1 mình.
Cậu ấy ra đi để lại một KHOẢNG TRỐNG trong lớp học, cũng là để lại một KHOẢNG TRỐNG trong lòng tôi. KHOẢNG TRỐNG đó không ai có thể lấp vào được. Nó sẽ mãi mãi là một KHOẢNG TRỐNG vô hình vô dạng tận sâu trong đáy tim. Nếu biết trước tôi là PASSWORD, thì tôi nguyện chưa bao giờ giải mã để MẬT MÃ CÔ ĐƠN còn mãi bên tôi...nhưng...không kịp nữa rồi!!!


Bình luận Facebook

Bình luận Blogspot

Không có nhận xét nào: