Thứ Hai, 19 tháng 7, 2021

NHỮNG ĐỨA CON CỦA CÁC VÌ SAO

 Xình xịch...xình xịch...xình xịch...Vậy là chuyến tàu cuối cùng trong sân ga đã lăn bánh. Không gian càng lúc càng vắng dần. Nhưng. Tại góc đường, người ta vẫn thấy một cậu bé ăn mặc xốc xếch, gương mặt lấm lem, bên cạnh là cái thùng đánh giày. Đó là thằng Bụi! Nó đang ngồi sắp vài thứ trái cây lỏn chỏn chẳng được bao nhiêu. Miệng cứ thì thầm như khấn vái ai đó mà không hề nhang khói...

Dòng người vô tình đi qua, ai cũng lo về đón giao thừa nên chẳng thèm quan tâm đến hành động quái dị của đứa trẻ lang thang như nó làm gì....Bỗng nhiên, xuất hiện bé gái cỡ 8 tuổi một tay cầm xấp vé số, tay kia cầm vài bông hoa hơi dập nát, nhưng đa số vẫn còn khá nguyên vẹn, không biết nhặt được từ đâu:
 - Anh ơi, phải có hoa nữa mới đủ! 
 Thằng Bụi quay lại cười, dịu dàng nhận lấy. Không ngờ một thằng đầu đường xó chợ, bình thường hung tợn vậy mà hôm nay lại hiền hậu đến thế! 
 Cô bé cũng quỳ xuống, chắp tay lạy rồi bắt chước nhắm mắt cầu xin. Xong việc, cả hai cùng chia nhau trái cây ăn. Thằng Bụi âu yếm nói với cô bé:
 - Cám ơn em, sao lại cho anh hoa để cúng thế, ai cho vậy?
 Cô bé vui vẻ đáp:
 - Em nhặt được ở chợ, em biết tối nay anh sẽ cần, chỉ để trả ơn thôi, vì hôm trước anh đã bênh vực em, nhưng anh cúng ai đó?
 Nét mặt ngây thơ của cô bé làm cho thằng Bụi bối rối. Nó đăm chiêu nhìn về cái góc đường lúc nảy rồi buồn bã kể:
 - Anh cúng mẹ, xưa mẹ thương anh lắm, dù bị bệnh nhưng có gì ngon cũng luôn nhường cho anh. Tối ngủ ở trong lòng mẹ, dù có lạnh mấy anh cũng thấy ấm. Anh nhớ lắm, giọng hát ru khàn khàn, lâu lâu lại bị đứt quãng bởi tiếng ho khan, sặc sụa, bờ môi mẹ lúc nào cũng khô khốc . Bàn tay gầy guộc yếu ớt nhưng như có phép màu. Nó cho anh cảm giác bình yên và quên đi cái đói.... 
 Cô bé tròn xoe đôi mắt, hồn nhiên ngắt lời:
 - Thế sao mẹ anh chết?
 Hai dòng lệ trên gương mặt thằng Bụi bỗng nhiên chảy dài:
 - Hôm đó là đêm giao thừa, anh đi về, vui mừng muốn khoe mẹ có người tốt bụng cho gói xôi, dự định sẽ ăn cùng...Thế nhưng, khi anh gọi thì mẹ cứ nằm yên mãi...mẹ không ho nữa...bàn tay gầy guộc ấm áp của mẹ trở nên lạnh tanh...mẹ không trả lời anh...mắt mẹ nhắm kín...anh thấy nước mắt vẫn còn đọng...mẹ đã khóc...anh về trễ rồi...Và gói xôi đó...anh không biết ăn cùng ai.......Từ ngày ấy, mẹ anh đã mãi mãi ra đi, bỏ lại mình anh trên thế gian này...
 Cô bé kia dù nhỏ nhưng tỏ ra rất hiểu chuyện. Nó lấy tay lau nước mắt cho thằng Bụi rồi an ủi:
 - Anh đừng khóc mà, ít ra anh vẫn còn được thấy mẹ, còn em, ba mẹ em là ai em cũng không biết. Mẹ anh vẫn mãi bên anh đấy, các vì sao sáng trên bầu trời kia đang mỉm cười với chúng ta kìa. Là mẹ anh và ba mẹ em đấy!
 Thằng Bụi mừng rỡ:
 - Thật không? Hay quá, thế thì anh em mình không phải buồn nữa, từ nay ai ăn hiếp chúng ta, thì sẽ mách với các vì sao nhé?
 Cô bé dõng dạc:
 - Không. Từ nay anh em ta phải mạnh mẽ hơn, vì chúng ta là con của các vì sao mà? Nếu đoàn kết lại thì sẽ không còn ai ăn hiếp chúng ta được. Chúng ta phải có niềm tin và hy vọng như ánh sáng bất diệt của các vì sao vậy...Ngoéo tay nào!
 Thằng Bụi nhanh nhảu:
 - OK luôn, thế em tên gì, từ nay anh em mình sẽ là người thân của nhau?
 Cô bé quơ tay gãi đầu:
 - Ơ...em không có tên...hay là em tên Bờ nhé...hihi...anh em BỤI-BỜ, hihi!
Thằng Bụi không ngờ cô bé bán vé số kia lại mang đến cho nó một niềm tin lớn lao, một nguồn động lực quý giá như vậy...Bỗng nhiên nó thấy trong lòng mình như có Tết! Cái cảm giác mà nó dường như đã chai sạn vì phải đón giao thừa cùng nước mắt trong suốt bao năm qua! Nó thầm biết ơn các vì sao vì đã mang cô bé đến với nó trong đêm nay...Có lẽ cô bé là sứ giả mà mẹ nó đã phái đến chăng? Nó không muốn tìm hiểu thêm nữa...Nó chỉ biết là từ nay nó phải chăm sóc cho em mình...Nó phải biết yêu thương bản thân. Các vì sao chính là cha mẹ anh em nó, còn bầu trời cao rộng kia sẽ mãi là bến đỗ bình yên cho những tâm hồn bé nhỏ nương náu trong đêm giao thừa........


Bình luận Facebook

Bình luận Blogspot

Không có nhận xét nào: